expr:class='"loading" + data:blog.mobileClass'>

http://www.facebook.com/Admin.VuVanTruong

wwwwwwwwwwwwwww

Wednesday, November 28, 2012

Phẫn nộ với clip mẹ đánh con 1 tuổi như kẻ thù

Một bà mẹ dùng gối bổ vào người cháu bé chừng 1 tuổi làm cháu khóc trong đau đớn và sợ hãi, gây phẫn nộ cộng đồng mạng.

Một video clip được thành viên có nickname blogmeomun đăng tải trên youtube vào ngày hôm qua (10.5) khiến cộng đồng mạng vô cùng bức xúc. Clip cho thấy một người đàn bà (có thể là mẹ ruột của cháu bé) dùng gối đánh mạnh lên đầu làm cháu bé úp mặt xuống giường khóc ré đầy thương tâm.
>> Xem Clip mẹ đánh con 1 tuổi như kẻ thù
>> video và ý kiến về vụ "trứng gà có đỉa" tại Thái Nguyên

>> Bằng chứng điều tra về vụ có đỉa trong trứng gà ở Thái Nguyên
Đau xót hơn, những lúc cháu bé cố bò dậy hướng mắt tìm sự giúp đỡ của người khác xung quanh thì bà mẹ này lại lấy gối đập mạnh vào đầu khiến cháu ngã gục xuống. Thấy cháu ngày càng khóc to, người đàn bà này dùng tay tát vào mặt, dùng chân đạp liên tiếp vào người cháu và dùng cả điện thoại đập vào chân cháu.

Nguyên nhân ban đầu được cho là vì cháu khóc to mẹ dỗ không được và ra tay "ép nín". Những đứa trẻ khác trong nhà gồm một bé trai chừng 5 tuổi và 1 bé gái chừng 7 tuổi và một người quay bằng điện thoại di động (chưa rõ danh tính) chỉ dám đứng nhìn chứ không dám làm gì hơn. 

Clip được lan truyền trong dịp chuẩn bị kỷ niệm ngày của mẹ (13.5) càng khiến cộng đồng tỏ ra phẫn nộ khi xem bà mẹ hổ dữ bạo hành con ruột mình. Cũng trong clip này, bà mẹ liên tục mắng chửi con bằng tiếng khmer.

Theo như cộng đồng mạng chia sẻ, clip được quay tại nhà riêng của một bà mẹ người Malaysia. Sau khi được đăng tải, cảnh sát Malaysia đã thừa nhận vụ việc: "Người phụ nữ trong đoạn video chính là mẹ của đứa trẻ và đã bị bắt sau khi cảnh sát nhận được thông tin trình báo".

Theo đó, người phụ nữ này đã bị kết án 18 tháng tù cho hành vi bạo lực với chính đứa con mà cô ta dứt ruột đẻ ra.
>> Xem Clip mẹ đánh con 1 tuổi như kẻ thù
>> video và ý kiến về vụ "trứng gà có đỉa" tại Thái Nguyên

>> Bằng chứng điều tra về vụ có đỉa trong trứng gà ở Thái Nguyên

Clip mẹ đánh con 1 tuổi như kẻ thù


mẹ đánh con dã man

Tuesday, November 27, 2012

Truyện Ngắn: “TRINH” ĐÊM TÂN HÔN

Truyện Ngắn (Đọc và cảm nhận nhé .:)

--------------“TRINH” ĐÊM TÂN HÔN…------- ----------

Hắn ngồi 1 mình trong quán Bar cùng với ly rượu mạnh trước sự ngạc nhiên của những người chung quanh. Ai không biết hôm nay là ngày cưới của hắn. 
Nhưng thay vì hiện diện nơi căn phòng hạnh phúc của vk ck hắn , hắn lại ở đây, quán Bar quen thuộc… Không 1 ai biết được lí do ngoài hắn và vk hắn-“ vk mới cưới”
Hắn nốc nốt ly rượu trên tay mà không hề mảy may để ý tới những tiếng nhạc ầm ĩ và những con người đang cuồng xung quanh…trong đầu hắn giờ đây chỉ còn hiện diện câu nói nhỏ nhẹ rụt rè của nàng- vk hắn: “EM MẤT TRINH RỒI!” và đấy, đấy cũng chính là lí do tại sao hắn ở đây trong ngày hạnh phúc nhất.
2năm trước…
HẮN: 1 thằng công tử chỉ quen mùi ăn
chơi dưới cái mác sinh viên mỹ thuật…
NÀNG: 1 cô sinh viên mẫu mực năng nổ với vai trò 1 cán bộ đoàn trường…
Cả 2 đều rất hot trong trường vs từng vai trò họ mang…và rồi cả 2 lại càng hot hơn khi chính thức công khai yêu nhau…ai cũng ngỡ ngàng như thể nghe tin Việt Nam TUYÊN BỐ ĐÁNH TÀU KHỰA VẬY :) . Đi đâu, hắn và nàng đều được người ta chỉ trỏ vs ánh mắt tò mò.mà họ tò mò cũng đúng thôi,đâu ai ngờ 1 thằng công tử ăn chơi như nó lại có thể yêu đc 1 cô nàng bí thư xinh đẹp??? lại càng ngỡ ngàng hơn tại sao nàng lại chọn hắn…
Nhưng cái tin bọn nó yêu nhau chỉ hot đc 1 time ko lâu bởi 1 tin hot hơn xuất hiện trong trường: HẮN ĐI HỌC…ĐẦY ĐỦ LUÔN !!! những người quen biết hắn đều ngạc nhiên tột độ bởi từ trước tới giờ, hiếm lắm mới thấy hắn có mặt ở trường chứ nói j tới đi học??? nhưng bây h hắn lại đi học 1 cách chăm chỉ đều đặn, lí do thì ai cũng biết hắn thay đổi vì ai đấy? NHƯNG cái chính là ko ai biết đc nàng đã bằng cách nào mà bắt hắn tới trường được cơ???
Ko ai nghĩ đc rằng hắn có thể thay đổi. nhưng hắn thay đổi thật.
Một thời gian sau, thay vì chỉ trỏ lạ lẫm mọi người lại quay qua thán phục và ngưỡng mộ hắn và nàng. Hắn: học hành vượt bậc một cách “ĐÁNG NỂ”. Hắn dành hầu hết thời gian để bên nàng và học hành đàng hoàng. Chỉ lâu lắm hắn mới lại tụ tập cùng đám bạn nhưng cũng chỉ tới 1 mức giờ theo quy định của nàng.
Cuộc đời hắn dường như đã chuyển trang 1 cách ngoạn mục mà người lật trang đó không ai khác ngoài nàng. Hắn biết hắn đã tìm được 1 nửa của mình,hạnh phúc, mục tiêu đời hắn chỉ có 1: LÀ NÀNG
Cứ như thế, hắn vẫn luôn hạnh phúc với nàng và chờ đợi hôm nay, ngày hạnh phúc nhất của hắn và nàng. Hắn và nàng làm đám cưới sau 2 tuần tốt nghiệp, hắn không nghĩ mình có thể đợi lâu thêm được nữa để có thể có được nàng. Nhưng giờ đây. Câu nói ngắn gọn của nàng dường như đã đập tan tất cả: EM MẤT TRINH RỒI!!!
Hắn vùng chạy ra ngoài ngay sau câu nói của nàng chưa đầy 1 phút trước sự ngỡ ngàng của gia đình cũng như chính nàng…hắn cũng chẳng hiểu tại sao hắn lại chạy đi như 1 thằng điên như thế, chắc có lẽ theo bản năng hắn chỉ chạy trốn cái sự thật trước mặt thôi. Hắn đã nhìn rất sâu vào mắt nàng khi nghe nàng nói và hắn biết nàng nói thật…1 sự thật chết người. Trước đây hắn đã rất đỗi hạnh phúc khi có nàng. Hắn trân trọng nàng như thể nàng là người con gái duy nhất còn trinh trắng trên thế giới này vậy. HẮN NGHĨ THẾ-NÀNG VẪN CÒN TRINH TRẮNG: vì đơn giản, những lúc ở cạnh hắn nàng vẫn luôn giữ khoảng cách với hắn. hắn cùng nàng chưa 1 lần vượt quá những cái nắm tay thật chặt,những cái ôm nhẹ nhàng và quá lắm chỉ là những chiếc hôn vội vã…
Nàng luôn có cách để ngăn chặn những hành động quá khích của hắn, hắn yêu nàng, hắn tôn trọng nàng nên hắn đã dần tự chủ được bản thân mỗi khi gần nàng . Hắn biết người con gái như nàng trong thời đại bây giờ rất khó…hắn tự hào vì có được 1 người bạn gái hoàn toàn khác với những cô gái hắn thường tiếp xúc trước đây… nhưng có lẽ trèo cao thì té đau, hắn đã đặt niềm tin và tự hào vào nàng, để rồi bây giờ nghe nàng nói, thế giới như sụp đổ trước mắt hắn, hắn chưa bao giờ đòi hỏi người hắn yêu còn trinh trắng, nhưng…đây lại là nàng,là người hắn yêu nhất, là mục tiêu của đời hắn, và hắn đã luôn tự hào rằng nàng vẫn còn trinh.
Đầu óc hắn giờ đây lộn xộn quá, không nghĩ chính xác được gì cả, hắn sẽ làm gì đây? Ngồi đây tới lúc nào chứ??? Hắn phải về nhà…nhưng rồi sao nữa? hắn sẽ đối diện với nàng như thế nào đây??? Hắn sẽ nói j??? chia tay với nàng ư??? Chia tay ngay vào cái ngày hắn và nàng cưới nhau? Thật lố bịch. Nhưng hắn đâu thể chấp nhận được??? những suy nghĩ cứ quay vòng trong đầu hắn mà chẳng hướng tới 1 cái gì cả.mông lung quá…
Đang vẫn vơ với cả đống suy nghĩ trong đầu, hắn giạt minh khi bị 1 cô gái hôn vào trán kèm theo câu nói:
- không động phòng hả hoàng tử???
Hắn ngước lên, nở 1 nụ cười khinh bỉ rồi cúi xuống, không thèm nói 1 lời. Sau 1 vài nỗ lực bắt chuyện không thành công, cô gái bỏ đi tặng kèm 1 cái nguýt rõ điêu:)
Cô ta là Ngọc, 1 cô gái đẹp, 1 người đã từng được hắn chinh phục và đến bên đời hắn trong quãng thời gian ăn chơi của mình. Trước đây, cô ta đã yêu hắn lắm đấy, Ngọc đã từng đòi chết vì hắn ngay khi hắn nói muốn chia tay. Cô cũng đã dung đủ mọi cách để níu kéo hắn nhưng vô ích vì lúc đó, hắn vẫn chỉ là 1 thằng công tử ngông cuồng xem con gái như 1 thứ đồ chơi. Sau 1 thời gian không gặp, cô ta bổng trở nên 1 kon người khác, cô ta ăn chơi 1 cách điên loạn, sống buông thả, sẵn sang ngủ chung với bất kì thằng đàn ông mà cô ta cảm thấy thích, người ta nói, cô ta thay đổi như vậy là vì hắn, vì cô ta muốn trả thù hắn. Nhưng hắn đâu cần bận tâm vì từ trước đó hắn đã như thế với biết bao đứa con gái??? Cho tới khi gặp nàng. Hắn mới thật sự nhận ra và sửa đổi những sai lầm…Nghĩ tới đó. Bất chợt mắt hắn sáng lên, tại sao hắn lại quên đi cái việc hắn đã hủy hoại biết bao cuộc đời như Ngọc??? Vậy: HẮN LẤY TƯ CÁCH GÌ ĐỂ TRÁCH MÓC VỢ HẮN??? HẮN ĐÃ LẤY ĐI BAO NHIÊU CÁI SỰ TRINH TRẮNG CỦA NHỮNG NGƯỜI TRƯỚC ĐÂY? TƯ CÁCH NÀO CHO HẮN ĐÒI HỎI VỢ HẮN PHẢI CÒN TRINH TRẮNG KHI ĐẾN VỚI HẮN???
Hắn đứng bật dậy và bước thật nhanh ra ngoài, vô tình hắn va phải 1 người, là Ngọc, cô ta đang lảng đi sau cú va chạm thì bị hắn giật mạnh cánh tay, cô quay lại, chưa kịp phản ứng thì bỗng nghe hắn hét vào tai cô át đi tiếng DJ chát chúa: ANH XIN LỖI !!! và mỉm cười vs cô,1 nụ cười đã lâu lắm hắn không dành cho ai ngoài nàng, Ngọc chưa hết ngạc nhiên thì hắn đã vội vã bằng đi chen chúc dữa dòng người bước ra khỏi Bar.
Hắn phóng xe thật nhanh để được về nhà, về với mục tiêu của đời hắn, về với hạnh phúc của đời hắn, về với nàng.
Nhưng lúc hắn về tới, nàng đã không còn ở nhà nữa, mẹ hắn nói nàng đã chạy ra ngay sau hắn 1 chút, nghe xong hắn vội vã chạy đi mặc kệ mẹ hắn đứng đó với những câu hỏi về hắn, về nàng. Trong đầu hắn bây giờ còn hỗn độn gấp trăm lần khi nghe nàng nói nàng mất trinh. HẮN LO. Nàng đâu phải người mạnh mẽ, nàng mỏng manh như chính dáng vẻ nàng vậy, hàng trăm câu hỏi đặt ra trong đầu hắn: Nàng đang ở đâu? Bây giờ nàng như thế nào? Nàng có làm gì dại dột không?...vv… Nếu nàng có chuyện gì chắc hẳn hắn sẽ chẳng sống được đâu? Chỉ vì một chút sĩ diện đàn ông mà hắn đã cư xử như 1 tên điên không lí trí. Để giờ đây, có thể hắn sẽ mất nàng, đường phố nhòe đi trước mặt hắn vì nước mắt, hắn khóc, lần đầu tiên trong đời dành cho 1 người con gái…bây giờ, chỉ cần gặp được nàng thôi. Hắn sẵn sàng đánh đổi tất cả. Xe của hắn cứ lao đi, thật nhanh không chủ đích, hắn cũng không biết hắn đang đi đâu nữa, tâm trí hắn như đui mù vì lo lắng cho nàng,…
Trong vô thức, hắn chạy xe tới nơi mà hắn và nàng thường hẹn hò, công viên sau trường. Hắn dựng xe thật nhanh và lao vào công viên, hắn vội vã như thời gian sắp hết, chiếc xe đổ ầm chỉ sau khi hắn chạy được vài bước, nhưng hắn chẳng quan tâm, đầu hắn chỉ còn mỗi 1 suy nghĩ : “TÌM NÀNG”
Và hắn thấy nàng thật, nàng nằm ngay trên chiếc xích đu mà 2 đứa hay ngồi, hắn thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ, hắn sẵn sang quỳ xuống để được nàng tha thứ vì cách hắn đã cư xử, vì thái độ hắn dành cho nàng. Hắn bược tới thật nhẹ, khuôn mặt nàng thánh thiện hơn bao giờ hết, hắn cúi xuống, cũng thật nhẹ hôn lên trán nàng như lần đầu hắn hôn trộm nàng vậy…NHƯNG bỗng nhiên tim hắn giật thót lại, người nàng lạnh tanh, hắn cuống cuồng lay nàng dậy, nàng vẫn nằm đấy, trên tay vẫn nắm chặt 1 hộp thuốc. trời đất sụp đổ trước mặt hắn, hắn vội vàng bế xốc nàng dậy, hắn lao đi, lao thật nhanh ra đường, họng hắn kêu gào tên nàng, hắn cầu xin nàng tỉnh dậy, nhưng vô ích, nàng vẫn nằm yên trong lòng hắn, lạnh dần đi…
Hắn ngồi đây, nước mắt ướt đẫm đi khuôn mặt. trông hắn giờ đây thật thảm hại, nhưng hắn còn quan tâm gì nữa ngoài việc Nàng đang nằm kia, sau cách cửa kia thôi, nơi mà các bác sĩ đang cố gắng hết sức để dành lại nàng khỏi bàn tay thần chết…mọi người qua lại đều thấy thương cảm cho hắn, 1 người đàn ông khóc như 1 đứa kon nít và kêu tên 1 người…
2 Ngày sau…
Nàng vẫn nằm đấy, hôn mê, tuy đã qua cơn nguy kịch, nhưng vì ảnh hưởng của thuốc nên nàng chưa thể tỉnh dậy. Đã 3 ngày hắn không ngủ, hắn chỉ biết ngồi cạch giường bệnh nắm chặt tay nàng, miệng vẫn kêu tên nàng thật khẽ, mong nàng nghe đc và tỉnh dậy với hắn. trong 1 tích tắc, hắn đã gục xuống bên giường nàng, và ngay lúc đó, nàng cử động, hắn bừng tỉnh, không chắc là mình có đang mơ không? Hắn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nàng và kêu tên thật khẽ, nàng chậm chạp mở mắt, hắn đứng bất động nhìn nàng, cho tới khi nàng mở to đôi mắt của nàng, 1 giọt nước cũng đã lăn trên má hắn, hắn lại khóc, trong 3 ngày qua không biết hắn đã khóc bao nhiêu lần, nhưng lần này thì khác, hắn khóc vì hạnh phúc, vì sung sướng, ông trời đã không nỡ cướp nàng khỏi tay hắn…và người nằm kia, là nàng, nàng cũng đã khóc…hắn và nàng cứ bất động nhìn nhau mặc cho những giọt nước mắt vẫn lăn.
-Em muốn nói…
Giọng thều thào của nàng làm hắn bừng tỉnh:- em không cần phải nói gì hết, hơn ai hết, anh biết rằng anh không có đủ tư cách gì để có thể đòi hỏi hay yêu cầu gì ở em. Anh là 1 thằng đàn ông tồi khi đặt cái sĩ diện hão của bản thân lên trên giá trị của người anh yêu thương nhất, anh không quan tâm tới quá khứ của em, anh chỉ cần biết hiện tại em là người duy nhất anh yêu và em là người sẽ cùng anh tạo ra tương lai. Anh biết anh đã sai rất nhiều, vì vậy nếu được anh muốn hỏi em một lần nữa: EM LÀM VỢ ANH NHÉ???
…hẵn đã lại hôn nàng, hắn cúi xuống và hôn lên trán nàng thật khẽ và nhẹnhàng…như lần đầu hắn hôn trộmnàng vậy ♥

P/s: sẽ chẳng 1 thằng đàn ông nào đủ tư cách đòi hỏi người vợ tương lai của mình phải còn trinh trắng trong khi lúc nào cũng ham muốn chiếm hữu họ từ lúc yêu nhau…đừng áp đặt những khuôn phép đó lên phụ nữ khi chính đàn ông là người luôn muốn phá vỡ
cái khuôn phép đó…
- Nếu bạn là 1 người kon gái ko còn trinh trắng, bạn chẳng việc gì phải xấu hổ, giá trị của con người bạn không nằm ở những thứ bạn đánh mất mà chính là ở những thứ bạn đang có…và sẽ có

Những mãnh đời thiếu may mắn...cần một sự cảm thông



Những mãnh đời thiếu may mắn...cần một sự cảm thông
Một đứa bé đang quỳ xuống kế bên chổ ngồi của tôi. Nó chìa đôi bàn tay nhỏ nhắn nhiều vết chai sạn cầm trên tay là một cái nón củ rách nát. Thoáng nhìn thật nhanh tôi thấy trên người đứa bé đó cái giá trị nhất cũng chỉ là một chiếc áo củ rách nát và người lem luốc dơ bẩn. Trong quán ăn này nơi tôi đang ngồi một mình bên chai bia nhỏ cùng với biết bao loại người khác nhau, trên con đường đời tách biệt. Tôi thấy những người trong số họ thì thẵng thừng xua đuổi đứa bé như đuổi tà, những anh mắt khinh miệt cùng những câu nói khinh rẽ một con người đáng thương hơn đáng trách.
Tôi nhìn đứa bé với sự cảm thông và cả tội nghiệp cho một kiếp người không được như tôi và những con người ở đây. Móc túi tôi đưa cho bé vài ngàn đồng tiền lẻ mà chính đôi lần tôi coi nó thật vô dụng, đứa bé cúi lạy rồi lặng lẽ bước đi. Nhìn theo cái dáng bé nhỏ gầy đến trơ xương, bơ vơ bước đi dần xa mà tôi thầm tiếc cho một kiếp người không may mắn như tôi có một gia đình với đầy đủ ấm no. Có lẻ với những đứa bé đó gia đình là một thứ quá xa xôi, không được bao bọc chở che bởi cha mẹ, không một cơ hội nhìn thấy ghế nhà trường và xa hơn là một tương lai mịt mờ không biết trôi về đâu!.
Nhìn đứa bé mà tôi ngẫm lại chính bản thân mình, tôi thấy mình thật may mắn hơn rất nhiều lần những người khác. Tuy tôi sinh trưỡng và lớn lên trong một gia đình chỉ thuộc loại khá giả vốn đủ sống không hề thiếu thốn gì nhiều. Tôi lớn lên trong sự che chở bảo bọc của ba mẹ, một người con trai không phải làm gì đụng đến móng tay phải nói 1 công tử bột. Nhưng tôi đáp lại những yêu thương đó chỉ là những lần gây thất vọng tràn trề trên gương mặt của ba và những giọt nước mắt của mẹ. Tôi ham chơi hơn là ham học, thích gây chuyện nhiều hơn là ngoan ngoản ở nhà phụ ba phụ mẹ dọn dẹp như mấy chị và em gái của mình.
Giờ ở cái tuổi 24 25, bất cứ ai cũng đã có được sự ổn định về sự nghiệp một cách nhất định. Còn tôi thì vẫn còn làm buồn lòng ba và mẹ rất nhiều, công ăn việc làm thì bất ổn. Còn mang nhiều lo lắng cho chính mọi người.
Tôi là như thế đó! Nhưng gia đình không bao giờ quay lưng lại với tôi.



Gia Đình là thế đó



Đã biết bao lần tôi cứ so sánh tại sao ba tôi không như ba người ta, và tôi đã hiểu được có ba là một điều quý giá biết bao. Ba tôi, một người mạnh mẻ ít nói nhiều khi đứng đối diện làm cho chị em chúng tôi không dám hé môi. Ba chỉ là một kỹ sư coi công trình bình thường như bao người, đã biết bao lần tôi trách móc sao ba không làm giàu được như người ta. Khi tôi lớn lên tôi hiểu được một điều giá trị qua cách sống của ba đó là chữ ''TÂM''. Ba nói với tôi: dù con làm bất cứ điều gì ở đâu hay bất cứ nơi nào và trong bất cứ tình huống nào thì hãy đễ chữ TÂM lên hàng đầu. Hãy đễ cái tâm trong công việc dù con có làm ra ít tiền thì con không bao giờ cảm thấy ăn năn hay hổ thẹn với chính lương tâm của mình. Đễ cái tâm trong chính cuộc sống của mình, tâm tịnh người sẽ tịnh. Con cám ơn ba đã cho con hiểu được dù nghèo nhưng sống thanh thản không hổ thẹn với lương tâm là điều hạnh phúc nhất.  Cho dù con chưa làm được như vậy nhưng con hiểu con cần làm gì khi con còn có ba làm tấm gương sáng cho con.
Ba cho tôi màu áo trắng bước đến trường học hỏi làm nền tảng cho một tương lai tươi sáng.
Mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường như bao người, nhưng là người luôn che chở cho tôi mỗi lần tôi gây ra chuyện. Mẹ luôn là người tha thứ cho tôi đầu tiên và đưa cánh tay đón tôi vào lòng, tôi luôn cảm nhận được sự ấm áp của một đứa con hư hỏng sau những lần phạm lổi nhận được sự khoan dung tha thứ xóa đi những lổi lầm trẻ con hiếu thắng và ngang bướng.
Mẹ cho tôi màu áo trắng sau biết bao lần tôi làm vấy bẩn lên trên đó.

con bay cao trên đôi tay của cha của mẹ



Không gì quý giá bằng chính gia đình mình, không gì có thể thay thế được những giá trị của cuộc sống mà không có gia đình. Nghĩ về gia đình, hãy thử nhìn lại một lần!!!Có những lúc bạn vô tình đặt gia đình ở vị trí bình thường trong trái tim bạn. Chỉ khi thật sự mất đi một điều gì bạn mới thấy điều đó là quan trọng. Sẽ đến một ngày những giây phút bình dị nhất bên gia đình sẽ không còn nữa, bạn ngoảnh đầu tiếc nuối ư?
Cuộc sống này rất vốn công bằng, người không có được thì sẽ rất trân quý khi có được, người có được thì sẽ đánh mất nếu không biết giữ gìn điều mà người khác không bao giờ có. Tôi và bạn may mắn hơn nhiều người rất nhiều vì có cha có mẹ, được cha mẹ cho một màu áo trắng đến trường. Được biết đến yêu thương và vòng tay ấm áp che chở của một gia đình bé nhỏ.
Ngồi một góc nhỏ tôi thấy chính mình qua từng con người tấp nập qua lại. Lúc nhỏ chúng ta cho rằng có cha có mẹ, được cha mẹ cho đi học và yêu thương là điều bình thường. Đôi khi chúng ta còn ngang bướng sao cha mẹ chúng ta cứ cằn nhằn này nọ quá nhiều và nhìn sang thấy bạn mình lúc nào cũng tươi cười bên cha mẹ mà thầm so sánh thiệt hơn.

Giây phút bên cạnh gia đình bé nhỏ trong chúng ta



Đến khi lớn lên chúng ta rời xa gia đình đễ đi học ở xa, chúng ta luôn nghỉ mình thoát khỏi cái nơi như nhà tù và nhiều ức chế. Tha hồ vẫy vùng mà không hề bị ai nói một lời. Đễ rồi khi chúng ta sa ngã trong thất bại hay chỉ là những lần vấp ngã chúng ta chạy về ôm lấy gia đình bé nhỏ của mình rồi lại nghỉ đó là điều hiển nhiên bình thường mà ai cũng có.
Rồi một ngày ta chợt giật mình khi nhìn lại những điều mà ta đánh mất quá nhiều chỉ vì sự vô tâm đến lạ lùng của chính ta với chính những người luôn gọi ta một tiếng "con ngoan..".
Khi mọi thứ mất đi hoặc rời xa ta trong một khoảnh khắc, thì lúc đó ta mới nhận ra là cái ta đang có còn quý giá hơn rất nhiều những vật chất mà ta đang theo đuổi hằng ngày. Khi chúng ta thật sự rời xa gia đình bé nhỏ đễ đi xây dựng cho chính mình một gia đình mới lúc đó chúng ta mới hiểu được sự khó nhọc của cha của mẹ nuôi lớn chúng ta khôn lớn là như thế nào. Bạn hối hận vì đã cư xử không phải khi cha mẹ trách cứ mình và có những hành động khiến cho cha mẹ chúng ta đau lòng biết bao.
Bạn nhận ra rằng đứa em bạn thật đáng yêu, xem ra nó không trẻ con một chút nào, khác hẳn với bạn một người luôn nói mình đã lớn đã trưỡng thành.
Bạn cảm thấy tiếc nuối vì đã đánh mất biết bao phút giây sum họp đầm ấm của gia đình chỉ vì những thú vui bên ngoài mà chúng ta luôn cho là điều tuyệt vời nhất trên đời mà không nhận ra rằng sau những giờ ăn chơi đó chúng ta thật sự thấy nhàm chán và trống rỗng biết bao nhiêu.
Bạn thấy mình thật vô tâm vì chưa bao giờ thực tâm giúp đỡ cho mẹ trong công việc gia đình. Phụ giúp cha trong công việc kinh doanh hay tính toán sổ sách trong công việc..
Bạn có lúc sẽ nhận ra là mình đã sai khi đặt cha mẹ ra khỏi thế giới riêng của mình chỉ vì một suy nghĩ mang cái tôi cá nhân : “Cha mẹ không hiểu con!” mà không nghỉ lại là chúng ta đã hiểu cha mẹ nghỉ gì hay chưa?..

Sự che chở của gia đình với chúng ta



Chỉ khi bắt đầu làm cha, làm mẹ bạn mới thấu hiểu làm đấng sinh thành khó đến nhường nào. Khi những đứa con xinh xắn của bạn lớn lên, bạn mới thấy thật không dễ dàng để làm bạn với chúng và dạy dỗ chúng như cách cha mẹ chúng ta đã làm được với chúng ta. Và khi đã bước vào cuộc sống rồi, bạn mới hiểu sẽ rất khó có được những giây phút vui vầy cạnh những đứa em như xưa vì mỗi người giờ đã là một thế giới riêng và gia đình riêng cần phải chăm sóc. Nhưng hình như tất cả đã muộn, cha mẹ bạn hoặc đã già không còn nhiều thời gian đễ bên bạn nhắc nhở bạn qua từng bước đi, hoặc đã đi xa mãi mãi sẽ không còn ở đó đễ mỗi khi ta thất bại mà chạy về ôm vào lòng tìm kiếm hơi ấm bình yên trong lòng mẹ, cái nắm tay lôi ta đứng dậy đầy mạnh mẽ từ cha. Bạn không thể tìm lại được những năm tháng hạnh phúc ấy vì thời gia trôi qua là không bao giờ ngừng lại.
Có những lúc bạn vô tình đặt gia đình ở một vị trí rất bình thường trong trái tim bạn vì với bạn lúc đó có những điều lớn lao hơn như là một tình yêu mà thiếu đi tình yêu đó bạn đòi sống đòi chết mà không hề nhận ra bạn đã lớn lên và sống như thế nào trước khi bạn có tình yêu đó. Chỉ khi thật sự mất đi một điều gì, bạn mới thấy điều đó là quan trọng. Sẽ đến một ngày những giây phút bình dị nhất bên gia đình sẽ không còn nữa vì có khởi đầu sẽ có kết thúc.
Bạn ngoảnh đầu tiếc nuối ư? Sẽ không còn thời gian nào quay lại cho bạn sữa chữa lỗi lầm! Đã quá trể đễ nói lời hối tiếc và xin lỗi.
Bạn hãy dành nhiều thời gian cho gia đình hơn nữa, để yêu thương và cảm nhận đầy đủ những nhọc nhằn của mẹ, những nghiêm khắc của cha hay cái nhõng nhẽo của đứa em. Vì có thể một lúc nào đó, sẽ không còn thời gian để quay lại được nữa.

Niềm hạnh phúc đón chào một thành viên mới



Tôi và chúng ta thật may mắn khi có một gia đình như thế!..Gia đình là một điều thiêng liêng nhất mà thượng đế ban tặng cho chúng ta và hãy nhìn những người đôi khi muốn có một gia đình đầy đủ như chúng ta là một điều không bao giờ thành hiện thực. Đừng vì cái tôi quá lớn mà đánh mất những điều mà người khác luôn ước ao có được. Hãy sống vì chính chúng ta hiện tại sau này và tương lai cho những đứa bé gọi ta tiếng cha tiếng mẹ cao quý nhưng rất đổi bình dị và thân thương đó.
Cảm ơn đời đã cho tôi một gia đình tuyệt vời nhất!..
RYO - Remember You Onec

Truyện ngắn: 5 TRIỆU, 2 BỘ ĐỒ ĐƯỢC MUA BẰNG MẠNG SỐNG CỦA MẸ

Truyện Ngắn cảm động, đọc và suy ngẫm nhé !

5 TRIỆU, 2 BỘ ĐỒ ĐƯỢC MUA BẰNG MẠNG SỐNG CỦA MẸ !



_ Nhưng trong tủ con còn vài bộ, vẫn còn mới lắm mà ...

_ Trời, mẹ nói mấy bộ đó hả, toàn hàng đổ đống, vài chục ngàn 1 cái, tại mẹ mua cho con thôi, chứ không đời nào con mua…

_ Nhưng làm sao mà mẹ có 5 triệu cho con bây giờ … nhà mình nghèo quá mà ... con xem, tết sắp đến rồi, mà nhà mình có sắm sữa được gì đâu, nay con lại xin thêm 1 khoản tiền lớn như vây …

_ Mẹ ơi, cái nhà mình có vác ra đường được không, còn cái mặt con này, con phải gặp lũ bạn hằng ngày đấy, mặc đồ như con, quê chết đi được …

_ Nhưng … mẹ… thật sự không có tiền !!!

_ Con không biết, nếu mẹ không cho, thì con bỏ nhà đi, tự con đi kiếm lấy vậy, con cũng chán ở trong căn nhà mục nát này lắm rồi ….

_ Mẹ ... thôi được rồi, con cho mẹ 1 tuần có được không ?

_ Vậy thì 1 tuần vậy … hừ

Nó bỏ đi , mẹ nó ngồi thở dài sau cuộc nói chuyện, những vết nhăn trên trán nay lại hiện rõ hơn, bà ngoái nhìn lên bàn thờ, nơi có tấm hình chồng mình vẩn đang dõi mắt theo bà, bà khóc, bà trách sao ông đi quá sớm, để lại bà với những lo toan, bà trách ông sao không ở lại cùng bà để san sẻ những buồn vui, giờ đây cái gánh nặng trên vai bà lại được tăng lên, thằng con trai đang tuổi lớn lại không muốn thua sút bạn bè, bà phải làm sao khi trong nhà không có cả 1 đôi đủa lành lặn, cái nghèo nó đeo đuổi bà bao năm nay giờ vẫn chưa buông tha … Bà lặng lẽ cúi mặt … nước mắt chảy dài ….

Vóc dáng bà nhỏ nhắn, lom khom để rửa từng cái bát cho nhà hàng, bà làm liên tục, không 1 phút ngơi nghĩ, bà chỉ biết càng làm nhiều, thì sẽ có thật nhiều tiền, bà nhận thêm phần việc đan những chiếc giỏ len của cô bạn hàng xóm, để kiếm thêm vài đồng vào buổi tối bà ít ăn hơn, bà chỉ biết làm và làm, có lẽ cái giây phút mà bà rời khỏi những công việc chính là khoảnh khắc đi hâm nóng đồ ăn cho đứa con trai của mình, bà lo cho nó từng miếng cơm, sợ thức ăn không đủ nóng sẽ làm nó khó nuốt, sợ cái bổn phận làm mẹ chưa tròn với con, bà lo lắng nhiều điều , việc nó đi sớm về trễ cũng làm bà đau đáu, mắt bà càng ngày càng sâu húp , tưởng chừng như không thể nhìn thấy được đôi mắt luôn u buồn ấy nữa …..

_ Lại là trứng à, hôm qua trứng luộc , hôm nay trứng chiêu, hôm qua canh bí thì nay canh bầu ... mẹ à ... mẹ có hâm nóng mấy món này bao nhiêu lần đi chăng nữa thì con cũng chẵng thể nào nuốt trôi, sao mẹ dè xẽn thế, mẹ xài thoáng hơn 1 chút nữa có được không …???

_ Mẹ … mẹ …

_ Ngày mai con không thấy món trứng nào nữa đâu, con nói thế mẹ hiểu rồi chứ !

Với bà, nó còn hơn cả 1 đứa con, dường như nó là 1 trách nhiệm, 1 bổn phận mà bà phải luôn hoàn thành, bà biết làm thế thì nó sẽ càng hư, sẽ càng ngổ ngáo, nhưng vì quá thương con, bà đành cam chịu ... Lời ra tiếng vào, người ta nói bà nhu nhược, ngu ngốc, nhưng nào có ai biết được tấm lòng của 1 người mẹ là cao cả thế nào …

_ Xem như mẹ cũng còn thương con, hôm nay có cả thịt và canh rau, khá hơn hôm qua … nhưng sao canh ít vậy …

_ À … hồi nãy mẹ đói … mẹ ăn trước 1 phần rồi, đó là phần của con …

Để ngoài tai những lời bà đang giải thích nó cho miếng thịt vào miệng và nhai ngấu nghiến, bà nhìn nó ăn, mà nước mắt bà trào, bà quay mặt đi, lặng lẽ, không 1 tiếng động, bà lại tiếp tục trở lại với công việc của mình, đôi bàn tay nhám nhụi ấy giờ lại chi chit thêm những lỗ nhỏ do những vết kim đâm vào, mổi lần như thế bà chỉ khẽ giật mình, rồi cho ngón tay vào miệng mà ngậm, bà sợ cái đau làm bà la toáng lên, làm cho nó thức giấc, những giây phút ấy, bà ngồi đối mặt với chiếc đèn dầu le lói, nhìn chiếc bóng chảy dài của mình in trên tường, bà trò chuyện, bà trò chuyện cùng chiếc bóng ấy bằng những dòng suy nghĩ, bằng những cái run ở bờ môi, bằng những giọt nước mắt căng tràn …

Bà trách cho thận phận mình quá nghèo, không thể lo cho đứa con trai yêu giấu được những bữa no trọn vẹn, bà trách sao mình vô dụng không thể cho con mình 1 chiếc áo đủ ấm, những lúc ấy, chỉ có bà và bà, cô độc, bà không biết chia sẻ cùng ai, rồi bà sợ những cơn gió đầu xuân thổi qua làm nó run lạnh, bà sợ những cơn mưa rào làm nó thức giấc bởi những lỗ hổng trên mái nhà, và bà sợ, sợ 1 ngày nó sẽ bỏ bà ra đi, sợ cái cảnh không còn nhìn được gương mặt thương yêu đó nữa, bà bấu chặt lòng ngực, mà khóc…

_ Mẹ làm gì thế sao chưa ngủ …?

Giọng nó bất chợt vang, trong đêm!!!

_ À ... mẹ ?!

_ Mẹ ăn cơm à ?

_ À, mẹ làm nhiều quá nên mẹ đói …

_ Trời ạ, nhà đã ngheo, mà mẹ ăn, 3 lần thế này gạo nào mà chịu nổi ?

_ Mẹ chỉ ăn phần cơm thừa ở nhà hàng lại thôi, con yên tâm đi …

_ Mà mẹ ăn với gì thế này, không thấy đồ ăn, chỉ thấy mỗi 1 bát nước thế này …?

_ À, tại mẹ đói quá, nhờ chén nước lọc này thay canh, để dể nuốt đó mà … con đi ngủ đi, mẹ ăn sắp xong rồi …

_ Nuớc lọc cơ đấy, mẹ sang thật !

Càng gần tới ngày hẹn với nó, bà càng căng sức ra, bà cố gắng giương đôi mắt yếu ớt của mình lên để chống lại cái mệt mỏi, bà cố gắng làm cho xong hết cái giỏ này tới cái giỏ khác, cứ thế cho đến khi gà gáy bà mới chợp mắt đuợc 1 lúc thì bà lại phải dậy đi làm. Cái mệt mỏi của ngày hôm qua lại được cộng dồn vào ngày hôm nay, bà cố gắng quên đi tất cả, đôi lần bà quá yế , chỉ biết há thật to họng ra lấy sức …

_ Hôm nay là đúng 1 tuần rồi đấy, mẹ có tiền cho con chưa …

_ Mẹ có rồi, nhưng con phải xài cho thật đúng …

_ Mẹ lôi thôi qúa , mà mẹ cũng hay thật, 1 tuần đã tìm được 5 triệu …

_ Đó là số tiền mẹ giành dùm cho tết này, và số tiền những ngày qua mẹ làm có được, chỉ mong con biết quý trọng nó…

_ Thôi, thôi, mẹ đừng giáo huấn nữa, tìên của con đâu !

_ Đây, con cầm lấy !!( tay bà dè dặt )

_ Sao toàn bạc lẻ thế này ? mà thôi cũng được rồi, con đi đây !

Bà đổ quỵ, khi nó chưa bước ra khỏi nhà …

_ Này mẹ sao thế, không lẽ mẹ không muốn cho tiền con, mà phải giả bệnh thế à, vậy thì mẹ giữ lấy lại đi, con không cần nữa.

_ À ... không ( bà nói giọng run run ), mẹ đau bụng xíu thôi, lát nữa là nó hết à, không sao đâu, con yên tâm ( tay bà ghì chặt bụng, miệng bấm thật chặt vào môi.)

Nó quay đi với số tiền trên tay

_ Mẹ à, số tiền này con chỉ mua được 2 bộ đồ thôi đấy, mẹ lo mà kiếm thêm cho con 1 ít …

Không có tiếng bà phàn nàn như mọi ngày, im phăng phắt …

_ Mẹ à con đói rồi, mẹ dọn cơm con ăn đi !

Vẫn thế ... vẩn im lặng …

_ Mẹ ... mẹ sao thế này

Nó la toáng khi thấy bà nằm dưới nền nhà, đôi bờ môi tím tái, khuôn mặt trắng bệt, cái lành lạnh đang dần toát ra khỏi con người bà, nó thất thần, bế sốc bà dậy chạy vội vào bệnh viện …

_ Cậu có bao giờ thấy muỗi trong bao tử chưa ?

Lời bác sĩ hỏi nó !

_ Ý ông là sao, tôi không hiểu!!?

_ Tôi tìm được trong bụng mẹ cậu, 1 hỗn hợp gồm cơm khô và nước mưa, kèm theo đó là rất nhiều muỗi, có lẽ bà ăn cơm khô trong suốt 1 thời gian dài làm loét bao tử, còn vũng nước mưa kia có lẽ bà muốn để nuốt trôi hơn, nhưng vô tình làm nhiễm trùng đoạn bao tử bị loét …

Nó đổ gục …

_ Tôi thắc mắc, tại sao bà không dùng nước sạch mà lại dung nước mưa cùng cơm ???

_ Ông nhìều chuyện quá, tôi muốn biết mẹ tôi thế nào rồi !?

Nó túm cổ áo ông bác sĩ.

_ Rất tiếc, nếu mẹ cậu được đưa vào đây sớm hơn, hoặc bà đủ sức khoẻ để chống lại cơn đau đó thì mọi chuyện đã khác … chúng tôi xin lỗi …

Nó chết lặng, ông bác sĩ rời đi như mang theo những thứ quý báu nhất trần đời của nó, nó chỉ biết lặng im cho những giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi, những giọt nước mắt vô vị, giờ thì nó đã hiểu, bà nấu ít phần canh là để dành thêm ít tiền cho nó, bà phải ăn cơm thừa của nhà hàng cũng vì nó, và cả bát nước mưa kia nữa …

Sao nó không nhận ra sớm hơn, sao nó không quay lại đỡ bà khi bà gục ngã, sao nó lại bỏ đi để giờ đây khi nó quay về thì bà đã ra đi mãi mãi, sao nó không nhận ra rằng bà đã yếu đi từng ngày vì nó … Bật khóc trong im lặng, nó ôm chặt bộ quần áo nó vừa mới mua, bộ quần áo mua bằng chính cả mạng sống … Của bà !!!

Có lẽ câu chuyện này không làm bạn khóc, nhưng nó sẽ làm bạn im lặng, có bao giờ các bạn tự thỏa mãn với cuộc sống thực tại của mình hay các bạn vẫn đang lơ lửng về 1 vùng trời nào khác, có bao giờ các bạn nhìn về phía ba mẹ mình và thầm nói "con biết ơn ba mẹ", có bao giờ bạn thử nhắm mắt và nghĩ ba mẹ mình là những người hoàn hảo nhất thế gian … Và ...

Sự Lựa Chọn Tình Yêu Giàu Sang hay Thành Công


Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia

Các bạn thân mến, sau đây xin gửi đến các bạn một câu chuyện rất là có ý nghĩa. Nếu bạn là người đã có cơ duyên đọc qua câu chuyện này thì cũng mong rằng bạn sẽ chọn cho mình một câu trả lời. Trong cuộc đời của bạn, bạn sẽ chọn Tình Yêu, Giàu Sang hay Thành Công. Mời các bạn hãy cùng tôi đi vào câu chuyện:
Vào một buổi chiều mùa đông giá lạnh, từ trong căn nhà, người Vợ trông thấy như có thấp thoáng bóng ai đó đang đứng ở trước cửa nhà. Người Vợ mở cửa bước ra ngoài, và nhìn thấy có 3 cụ già tóc bạc phơ đang ngồi ngay cửa của nhà mình. Nhìn thấy họ có vẽ xa lạ, chắc là những người từ phương xa qua đường dừng chân lại đây trong khi chưa tìm được chỗ trọ. Thấy tội nghiệp, người Vợ liền lịch sự lên tiếng mời:
- "Chào quý cụ, tuy tôi chẳng biết quý cụ từ đâu đến, nhưng chắc quý cụ cũng đã rất mệt vì cuộc hành trình, và chắc cũng đã đói lắm rồi, kính mời quý cụ vào trong nhà tôi nghỉ ngơi và ăn chút gì lót dạ cho nó đỡ đói".
3 cụ già đồng thanh lên tiếng hỏi:
- "Xin hỏi, Ông chủ nhà có ở nhà không?"
Người vợ nhanh nhẹn trả lời:
- "Dạ thưa quý cụ, chồng tôi đi vắng ạ."
3 cụ già bèn nói:
- "Thế thì chúng tôi không vào nhà được".
. . .
Ðến tối, khi người Chồng về tới nhà, người Vợ bèn đem câu chuyện 3 cụ già trước cửa nhà kể lại cho Chồng nghe. Nghe xong, người Chồng bèn bảo Vợ:
- "Thật tội nghiệp cho họ. Vậy thì bây giờ em ra bảo họ, anh đã về tới nhà đây rồi, và mời họ vào nhà nghỉ ngơi."
Người Vợ đi ra ngoài cửa và mời 3 cụ già vào nhà.
3 cụ già đồng thanh trả lời:
- "Chúng tôi không thể đồng loạt cùng vào nhà".
Người Vợ bèn hỏi:
- "Tại sao vậy?"
Một cụ già trong nhóm bèn lên tiếng giải thích, vừa giơ tay chỉ từng cụ già và giới thiệu:
- "Cụ này là người giàu có, tên là Ðặng Tài Phú, cụ kia là một người thành công lẫy lừng tên là Ðặng Thành Công, còn tôi là người chuyên về việc bác ái có tên là Ðặng Nhân Ái", nói đoạn, cụ già ngước nhìn bà chủ nhà và nói tiếp: "Bây giờ bà hãy vào thương lượng với chồng bà, trong 3 người chúng tôi, gia đình bà muốn mời người nào vào trong nhà?"
Người Vợ bèn vào nhà và kể lại cho Chồng nghe tất cả mọi chi tiết. Nghe xong, người Chồng vui mừng khôn tả và bảo Vợ:
- "Thì ra là như vậy, thế thì chúng ta hãy mời cụ Giàu Có (Tài Phú) vào nhà!"
Nghe chồng nói, người Vợ không đồng ý nên nói:
- "Này Anh, hay là chúng ta mời cụ Thành Công vào nhà được không anh?"
Cô Con Dâu trong nhà nãy giờ nghe được câu chuyện hai vợ chồng đang thảo luận, bèn lên tiếng góp ý kiến:
- "Thưa Ba Mẹ, chúng ta nên mời cụ Nhân Ái vào nhà có hay hơn không?"
Nghe thế, người Chồng bèn bảo Vợ:
- "Vậy thì em hãy ra mời cụ Nhân Ái vào nhà nghỉ ngơi"
Người Vợ nghe lời Chồng, đi ra cửa nói với 3 cụ già:
- "Thưa quý cụ, trong quý cụ ai là cụ Nhân Ái, gia đình chúng tôi rất hân hoan mời cụ vào nhà ạ?"
Nghe bà chủ nhà nói xong, cụ Nhân Ái bèn đứng lên và chuẩn bị đi vào nhà. Hai cụ già kia cũng đứng lên theo và cùng tiếp bước vào nhà. Người Vợ thấy thế thì ngạc nhiên nên lên tiếng hỏi cụ Thành Công và Cụ Tài Phú:
- "Nghe lời quý cụ bảo, gia đình chúng tôi đã lựa chọn kỹ và quyết định là mời cụ Nhân Ái vào nhà, tại sao bây giờ cả 3 cụ đều đồng ý vào nhà rồi vậy?"
Cụ già lớn tuổi nhất trong nhóm lên tiếng giải thích:
- "Nếu qúy gia chủ mời cụ Thành Công hoặc cụ Tài Phú vào nhà, thì 2 cụ còn lại sẽ không vào, nhưng nếu quý gia chủ mời cụ Nhân Ái vào nhà, thì bất kể cụ Nhân Ái bước đi đâu chúng tôi đều cất bước đi theo. Ở đâu có Nhân Ái thì ở đó có Tài Phú và Thành Công".

Thưa các bạn, nghe xong câu chuyện, chắc các bạn cũng đã có những quyết định riêng tư cho đời mình, chuẩn bị để mời cụ Nhân Ái, cụ Tài Phú hay cụ Thành Công.
Bây giờ chúng tôi xin gởi đến các bạn những lời chúc tốt đẹp trước khi kết thúc câu chuyện của chúng tôi:
- Nếu khi nào các bạn gặp đau khổ, chúc cho các bạn chóng đạt được bình an trong tâm hồn và lãnh nhận được lòng từ bi của Chúa.
- Khi các bạn gặp phải những nghi nan, chúc các bạn chóng gặp được ủi an và lòng tự tin để có thể tự nỗ lực canh tân, làm lại cuộc đời mới.
- Khi các bạn gặp phải những tủi hờn, buồn chán, chúc các bạn chóng gặp được sức nhẫn nại và cố gắng để tiến bước trên một tương lai mới.
- Khi các bạn gặp phải âu lo, khủng hoảng, chúc các bạn chóng gặp được lòng nhân ái và đầy nghị lực trong cuộc sống.
Ðọc đến đây, xin các bạn hãy xếp câu chuyện lại, và hãy dùng lòng Nhân Ái của mình để Chia Sẻ Tình Yêu với anh chị em chúng ta ở chung quanh. Chúc các bạn đầy tràn lòng Nhân Ái của Chúa và luôn Thành Công, Phú Quý, Hạnh Phúc, bên mái ấm gia đình đầy yêu thương của các bạn.

(Joseph Trương chuyển dịch qua Việt Ngữ,

Sunday, November 25, 2012

Giá trị nhân bản của một nước cộng sản mạnh nhất hiện nay.


Chỉ có thể là bọn chó khựa. Khổ thân e bé 7 tháng mà bị bức tử. Công lý ở đâu!

* Giá trị nhân bản của một nước cộng sản mạnh nhất hiện nay. 

NGƯỜI MẸ BỊ NHÀ NƯỚC BẮT BUỘC PHÁ THAI GÂY BỨC XÚC TOÀN TRUNG QUỐC.

Hình ảnh một phụ nữ đau khổ nằm bên xác thai nhi 7 tháng tuổi dính đầy máu đang gây nên một làn sóng phẫn nộ ở Trung Quốc.

...Người phụ nữ tội nghiệp này là Feng Jianmei, sống ở thành phố An Khang, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Theo thông tin đăng tải trên báo Hoàn Cầu Thời Báo (Trung Quốc) tiết lộ: cách đây hơn 1 tuần, cô đã bị chính quyền ép nạo thai dù bản thân và gia đình không đồng ý. “Chính quyền địa phương đã bắt vợ tôi nhốt trong một ngôi nhà thuê từ hôm 30/5. Cô ấy suýt tự vẫn vì sợ hãi”, anh Deng Jiyuan, chồng của cô Feng, nói với tờ báo trên.
Anh Deng Jiyuan cũng chia sẻ, anh đang phải chạy vạy để xin chuyển hộ tịch cho vợ thì đứa con trong bụng mới được 7 tháng đã bị bức tử.

Ủy ban Kế hoạch hóa gia đình (NPFPC) gần đây đã phản hồi lại thông tin này và cho biết, người phụ nữ đã vi phạm chính sách dân số một con, điều đó nghĩa là cô không được sinh con thứ hai nếu chưa được phép.

Cơ quan này còn khẳng định chính thai phụ đã chấp nhận phá thai sau khi nói chuyện với các nhân viên phụ trách. Tuy nhiên, một tờ báo điện tử Trung Quốc tiết lộ, chính quyền địa phương đã bất chấp pháp luật và đạo lý, dùng vũ lực ép cô phá thai. Điều này đang gây nên một làn sóng phẫn nộ và lên án của công chúng

Tuy nhiên, theo lời kể của người dân sống gần đó, những người thừa hành đã dùng vũ lực để kéo thai phụ tội nghiệp lên xe.
Sau khi thực hiện hành động dã man này, họ còn đến gặp chồng của cô để đòi 40.000 nhân dân tệ (khoảng hơn 130 triệu đồng) để thanh toán cho ca phẫu thuật nạo thai nhưng chồng cô đã từ chối vì không có đủ số tiền.

Bà mẹ đau khổ đã tìm cách tự tử nhiều lần.Mặc dù đã hơn 1 tuần trôi qua kể từ khi vụ cưỡng chế phá thai xảy ra, người mẹ tội nghiệp vẫn không thể đi lại vì nỗi đau thể xác và tinh thần. Cô đã từng có ý định đâm đầu vào tường tự tử nhiều lần.

Theo TTVN